NGỜ NGỢ
sao cũng phố ngày xưa
nhưng ướp trong nỗi nhớ
bỗng lung linh bất ngờ
làm chân ai ngờ ngợ
cô đặc cả giấc mơ
thành vị đường ngọt lịm
ngăn cách một làn mưa
đèn đường đêm chợt tím
từ lúc khép đôi tim
gió dường như thích hát
ríu rít hơn cả chim
khóm cây bừng hương ngát
sóng biếc và nắng tràn
trải đường trưa trông ngóng
tay dạn và môi ngoan
chiều vuột qua thật chóng
chiều qua rồi đêm chong
phố chỉ còn nỗi nhớ
mưa tạnh rồi đêm hong
lòng chỉ còn ngờ ngợ
ấy là thực hay mơ
ấy là mơ hay thực
ta đã ngủ hay chưa
hay chưa từng tỉnh giấc?
Bloom, tranh của Haruko Nagata |
Nhận xét
Đăng nhận xét