DẾ


tôi nghe tiếng nước chảy. vài khắc nữa tới nửa đêm. nửa đêm và nửa hồn tôi trải dài ngoài những cánh đồng dế. tôi nghe mùi mật mát. những cánh đồng cỏ dại. nơi chốn đi về của câu hát hoang nhiên. 


tôi lăn. tôi bò. tôi ngủ sâu một giấc cỏ. hãy để những giận hờn của người lại trên bờ ruộng. tôi chẳng hay chi nỗi niềm người khát. nếu muốn hãy xuống đây để hớp cỏ sương. hãy trườn vào đêm nhung và ngủ sâu cùng tiếng hát. thế giới này chẳng cần người làm gì cả. thế giới này chỉ cần người đừng làm gì cả. hãy để những giọt sương làm thỏa lòng bầy dế. nếu có ở đây một tâm thức hãy viết một câu thơ. câu thơ vắt vẻo trên cành cây non đầu thu ra búp mới. 


rồi một chợp gió lên. người bay. thành một xác ve rồi hạ mình với đất. tôi bỏ bê thế giới. tôi chui lại vào xác ve. hồn vía kia đã bay lên và nhường cái lều rách này cho tôi đoàn tụ. tôi bỏ bê tiến hóa. tôi chẳng thiết sự lên. tôi chỉ mong rơi xuống. rơi vào cái ngu khờ của sinh linh chẳng biết dùng đôi cánh làm gì nên mãi thẩn thơ với đất. xin đừng chất vấn tôi về thực tại và hình dung. nếu có nơi nào để trốn tôi mong đi mãi vào cái ngu khờ màu đất. màu của tôi. màu của tôi nguyện ở lại muôn đời. vào ra cái lều này tôi nghe trăng đang rắc gieo những huyền sử mới. nhưng có sao đâu. tôi chỉ mong người đừng lên tiếng.


cánh chuồn là đấng cứu thế. một con người đã nói vậy. ông từng nằm chết dưới một gốc cây. rồi sáng hôm sau ông không còn thấy bất cứ cái cây nào nữa. từ ngày đó ông lặng lẽ như cây. không có cái cây nào nhìn thấy cái cây nào cả. chẳng có cánh chuồn nào nhìn thấy thế giới lâm nguy. chỉ có những người không chịu ngủ. họ hoài nghi về huyền sử những chòm sao. họ chất vấn người đàn ông nằm chết. họ dựng ông dậy và vây quanh ông những sa mạc mới. người đàn ông nằm chết dưới gốc ông đã chẳng thể nào ngừng đơm rễ. ông im lặng trước những huyền ca và thả một hạt bí ngô trên cát nóng. 


họ ngác ngơ khi những cỗ máy không còn hoạt động. họ tìm xem điều gì đã sai và điều gì đã đúng. họ cho rằng tôi ở đâu đó trong những chiếc vỏ vô tích sự. trong khi tôi đã mục rã rồi. tôi chỉ làm một việc duy nhất là bỏ bê. là ngủ và lăn lê trên đồng cỏ. trong khi họ còn loay hoay với cỗ máy. cỗ máy đó đưa họ tới đâu? không có cỗ máy nào nhìn thấy cỗ máy nào cả. tất cả đều nằm chết dưới những cỗ máy. rồi sáng hôm sau lại tiếp tục chất vấn về đúng sai phải trái. những người nằm chết dưới những cỗ máy họ không chịu nằm im. đến cái chết của họ cũng không thể nào là im lặng. nhưng thế giới vẫn im lặng như thế. chẳng có cỗ máy nào nhìn thấy cỗ máy nào cả.


thế giới vẫn lặng im như thế. đó là bài ca duy nhất tôi muốn cất lên khi lăn lê cùng cỏ. cùng dế. cùng ve. chẳng có cái gì nhìn thấy cái gì cả. hãy cứ mù lòa hoặc chìm sâu trong giấc ngủ. hãy cứ nói mớ. hãy cứ chết ồn ào. bản hợp ca của máy móc cũng chẳng khác là bao tiếng khò khè ve dế ngáy trên đồng. hãy cứ chết ồn ào như khi sống. thế giới vẫn im lặng thế thôi. im lặng đến nực cười. tôi sẽ đi mãi về mé đường biên nơi mặt trăng hớ hênh nhất. vâng đường biên của giấc mơ tôi. nơi tôi tưởng mình đã độc chiếm mặt trăng và làm tình lén lút. thế giới vẫn im lặng thế. im lặng nực cười. tôi chỉ còn biết cười ngất vì sự trần truồng của trăng. ôi cái huyền sử điên rồ kia. nàng có thật không vậy? 


tôi sẽ dành trọn kiếp để đi. tha thẩn nơi mép đường biên. tôi đi và day ngón chân lên những câu hỏi. nhưng người cứ chọc tôi cười. gã hề mang tên thế giới ạ. tôi nhột. tôi cười điên. tôi để tiếng cười mình tan trong gió đêm đồng nội. cái mùi đó đến từ đâu? ôi mát lành nỗi tĩnh yên của thế giới. khi tôi buồn ngủ tôi sẽ tìm một hang dế một xác ve hay một bài thơ tạm trú. tôi sẽ chết dưới một gốc cây. khi hai chữ yên-tĩnh cất thành lời tôi sẽ thiếp ngủ.


tôi ngủ một giấc mênh mông. những con sông chảy qua thịt da tôi và ngược dòng về suối. những câu hỏi đôi lúc vang lên như gió cát gặp nhau. rồi nỗi tĩnh yên vẫn là điều tuyệt nhất. tôi có thể tìm thấy tiếng cười của mình trong đó bất cứ lúc nào khi ngửa cổ gào to vào một miệng hang nơi cuối đường là màng nhĩ tôi. khi tôi lang thang trong thân thể này. thân thể là cánh đồng có thật nhiều giun dế. ánh trăng. và thế giới nằm ngoan bên những gốc cây không tồn tại. 


FAM.i.LY, tranh của Maria Emilia


Nhận xét

Bài đăng phổ biến