CÓ LẼ

 

                                        có lẽ. tôi sẽ bắt đầu bài thơ bằng từ có lẽ. có lẽ có lẽ có lẽ. có lẽ có lẽ có lẽ. có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ. có lẽ… có lẽ tôi thích không thôi nói về có lẽ. có lẽ thế tôi gắng vươn ra một chồi non có lẽ. có lẽ cánh bướm hỗn mang có lẽ. có lẽ cơn nghiện kéo tôi vào vòng xoáy chân trời sự kiện nơi những dải sáng tạo nên tuyệt tác không gian. nơi có lẽ người ta gọi là điểm tận cùng vật chất. có lẽ tôi sẽ kéo trôi mình vào dòng chảy có lẽ có lẽ. có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ. có lẽ tôi nên thả những ngón tay bay theo dòng nước. dòng nước đặc sệt những tinh vân và định lý. có lẽ những ngón tay không khi nào dừng nghỉ như khí cầu chẳng bao giờ vơi lửa. có lẽ vầng lửa có lẽ sẽ nặng nề khoan nhặt một nỗi rơi.               có lẽ có lẽ có lẽ ngấu nghiến nghiến ngấu ngấu nghiến. có lẽ hoa trời là dệt từ lẽ có. có lẽ lẽ có có lẽ lẽ có có lẽ. ừ cơn chết đã liếm đến chân giường em và có lẽ em sẽ đưa mình vào cơn say có lẽ. có những ngày lẽ ra tôi sẽ ngập trong men thơ thay cho men thuốc. nhưng có lẽ mặt trời đã thấy những ngón tay tôi bện chặt vào hông em và mọc rễ qua tháng ngày có lẽ tôi nên để chúng bay lửng lơ bên những khói hoa và có lẽ… có lẽ chẳng khi nào em nên để cho con rắn cuộn tròn bên hiên bóng nắng có lẽ nở chờ những nụ hoa dè dặt. em đi qua hiên khinh khí thinh thang và có lẽ em sẽ nghe thấy tiếng ho khan của loài dế cõi. cõi nào thế em dế nào mà biết làm mình làm mẩy. em dong buồm và dọc sông tiếng hát.                                                    cháy khan dòng kinh mương. đồng bằng ngập mặt. sông hồ oằn lưng có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ… có lẽ những bước chân em là kinh động ruộng nương và hơi sương có lẽ đã làm lũ dế đồng ho hắng. có lẽ những tiếng lưng chừng chưa bao giờ tạo nên một trang sách nơi tôi căn lên những vuông vức và gửi em li ti những chữ những chữ những chữ. có lẽ hương trà ép trong ngòi bút ngòi bút là cuống xương lóc ra từ những tháng biên thùy gặp phong nhiêu. đừng hỏi về lời tôi vì sao dặc dày mặt trời và núi.                                           tôi nhìn thấy khói có lẽ là khói từ lò cốt trắng phơi. em đừng dừng lại bên những giậu thơ và ngẩn ngơ nhìn vó ngựa. con chim con chim của thôn làng thanh hiện. con chim bên luống rau ngày mai sẽ trắng phơi trăng đọng. đi nhé mặt trời hấp say và định lý phản tư cùng cỗ người rục rịch. hoa nở trên ngón tay sưng tấy xỏ khuyên. lưng chừng lưng gió sáng tỏ ngân hà. thư thả chân mây về tay sậy có lẽ người bên mất từ có lẽ lẽ nào. êm êm có lẽ tàu con thoi vung qua những sạm đen bất tuyệt. gác nhỏ sách nung chú lính chì lò sưởi.                      không gian vì thế chẳng nảy một cung cầm. hồn tàu phơi trên tuyến sao chưa về đây dệt sáng. tám phút mặt trời lúc đó ánh sáng ở đâu. em hỏi những nốt phơi dây điện quạ đậu ngày qua chỉ huy buồn nốt lặng. xác chờ phơi sao lũ làng ngơi nghỉ. đời nghi thiển cận hé một dọc mây mai. ôi có lẽ ôi có lẽ có lẽ ôi có lẽ. tôi bò lên ngực trăng tháng ngày trơn tuột. tôi có lẽ đựng một rổ xác bay ngón tay hương cải tía. thấm tháp nhung mơ cà phê cao tầng ám ảnh. chỉnh tả ngược xuôi dòng đầy lỗi lặp. nhoẻn cười vũ trụ lóng lánh những biên niên. có lẽ ừ có lẽ có lẽ ư. ơi có gì là lẽ chứ. có gì là gì chừ. có lẽ người có thể xưng em người xưng em người ạ. đây giọt nước manh mong và nhện uống giờ buồn khi tóc trôi thành khí quyển. đê nào chân gió ngập ngừng ngưng.       rồi có thể người chẳng còn lẽ nào còn lẽ. tôi chẳng mong những phép tính đếm được tuổi những lung lay. thì sao chứ như nào có lẽ có lẽ. thôi để đủ một vạch ngang chắn bên mép bàn rìa vực. thế ai cho hay đủ hay chưa những chữ nối nhau bay. à ngón tay ngón tay có lẽ. có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ… có lẽ biện hộ đáy lời những bàn chông nằm ủ. ôi có lẽ tôi chẳng nên đặt tên bài thơ là có lẽ. có lẽ nó chỉ nên là có lẽ nên thôi. ai mà biết được tiếp theo nốt nào ngân dập. chàng bảng lảng lưng hoa và tôi ưng thì tôi tới.                               với tay là kinh thi và bên kia là triết luận. chàng chết chàng chết cánh ong vương vào quỹ đạo mơ miên. trái đất trái đất mùa ôi cái từ đáng yêu là người nhớ nhung điệu múa. sao người chắc sẽ có tiếng trống cầm canh ấp trong mồ hôi áo ngực. trôi đi phím trắng đen vì mặt đất là ảo ánh phân phù. phi nhị phi vô phi nhất thiết. rõ rồi em sẽ cứ giăng thơ thầm thì trổ nở. tôi sẽ chọn một âm ba vùng nửa trăng người đáp tàu bay tới. nơi đó chàng nghe rỗng tuếch một tinh linh. ánh sao sao sao sao sao sao sao sao sao.                                     sao có lẽ sao người sao sao chung chất. có lẽ đã lâu sao không sao không sao sao sao sao sao sao… sao dày dặc sao rơi sao sao sao. sao nào sao nào sao nào. sao cứ tự viết hoa thành ngôi sao lẽ nào có lẽ. có lẽ cánh đồng sao làm mới tôi chiếc giếng ngâm xác mục. có lẽ sao rơi sao rơi có lẽ. có lẽ sao chẳng sao chẳng sao. chẳng sao mặt trời ôi sao mặt trời có lẽ. có lẽ mẹ canh tôi thức ngủ gió đôi đàng. có lẽ có lẽ có lẽ… có lẽ mục đồng đợi xác vật thể bay xác định. có lẽ tiếng rơi trên tiểu tinh vân là cây bao báp qua đời. có lẽ những trái chua làm răng em cắm rễ vào toa tàu đưa ta qua triền mực. để ngón tay bay thẳng tới thiên niên. có lẽ em phơi điều có lẽ. có lẽ gió qua đời đời qua ngõ gió lang. có lẽ phảy tay ga tàu cuối cùng trở thành miền hẹn nguyện. có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ.     có lẽ cơn dông mọc một mụt ghẻ sau lưng. xin cho muối nung xin cho mẻ chín. xin cho châu chấu thống ngự cõi trời và mai này nghi ngờ thiêu rụi. có lẽ đừng đi thì đủ một chuyến băng tâm. có lẽ sân rêu người có lẽ trống trơ bức tranh cưu mang thế kỷ. mặt chó sói đi vào lễ hội hóa trang. chàng bảo ôi dã quỳ dã quỳ có lẽ. thạch thùng. thiến thâu thiên. rùng mình một ảnh cước mây sa. dông vện cuối chân trời màu rượu ối. rượt đuổi lưu linh ảo hình đổi áo. có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ 



có lẽ có lẽ có lẽ có lẽ. có lẽ... có lẽ có lẽ    


Watermelon, tranh của Wassily Kandinsky





Nhận xét

Bài đăng phổ biến