TU VIỆN


hơi thở của tường

rơi những âm lác đác

người chấp chới bên vực bờ hốc mắt

biên giới mây vẫn bay

trắng xốp dị thường


giấc mơ tu viện cũ

lối về phong tỏa suối băng

kinh khuya 

thở sương

tràn thung lũng

những nếp nhà nhấp nhô

vùng kết giới

người nuốt một tiếng chim

luyện thành một linh chú


giữa khuya nhập định

kẻ hành khất trong một góc phố đêm

gục đầu vào tường lạnh

khóc 

mantra


giữa miền dã thảo

tiếng kinh chưa bao giờ ngừng ngớt

như gió hú triền miên

dai dẳng qua rặng đá


đừng mong vào được đây

lõi của sự sống

trừ phi giải được câu hỏi của nước

trong bảy ngày chết trôi

và câu đố mặt trời

hai mốt ngày thiêu rụi

đáp được lời mặt trăng

bảy vòng quay câm lặng


hắn

xác thối ngâm trong rượu 

không còn đường trở lui

bập bềnh trôi về mật đạo


gió chiều đã tha thứ cho linh hồn tội lỗi

hong khô những vết thương lở

bố thí một giấc an thần


hắn

đã để hết ruột rà ngoài kia

không còn gượng dậy nổi

không còn có thể thanh minh 

không thể nào tranh biện

không còn có thể sống

không còn có thể chết


nghi thức bắt đầu


Tôi tỉnh dậy dưới chân một Lama, chúng tôi cùng nhìn về một rặng núi, ông không hề bảo tôi ngồi dậy. Một giây sau tôi phát hiện đó không phải là một Lama, đó là một bông hoa. 


chỉ còn vầng trăng dưới nước

trăng trên trời đã lặn


chim mất bóng

lâu đài

ủ hương


rêu phủ ngón tay

mi mắt khép


hai ngày tận thế 

gặp nhau


"The road of self-knowledge" from cycle "Mandalas"
tác phẩm của Sergey Kvasov


Nhận xét

Bài đăng phổ biến