TRÊN NHỮNG CƠN MƯA PHỐ
bên cột đèn
các cửa hiệu
hắn được phác thảo bằng bút chì
mưa đen trắng
gót chân phải đang nhướn lên
mưa câm lặng
đêm chậm đến thành tranh
mưa xiên
cắt người và phố thành những vệt chém nghiêng
ô chưa bật
hắn còn liếc những người ngồi ăn và cười nói
một cái miệng bị thời gian bóp méo
thành một điệu cười
vươn trổ trên những khuôn mặt đóng băng
hắn đang nhìn về hướng đó
nhưng không ai biết
ta hãy đi vào các chiều khác của bức tranh
để nhìn mặt hắn từ sau lưng
một con người đi trong tranh
tạo ra người vẽ
không có ai vẽ
vì ai cũng bị vẽ
hắn tưởng chừng như đang được sống
nhưng nhấc mãi chưa hết chân phải
hắn tưởng như cảm nhận được cơn mưa
nhưng không hề biết hắn không bao giờ bật được ô
hắn sẽ nhìn mãi nụ cười kia như điểm đến
nhưng đạo diễn lười của hắn thậm chí còn không cho phép đó là một bộ phim
mà bắt hắn là một bức tranh
những điều sống nhưng không bao giờ chuyển động
nên hắn vẫn là
người đi trên những cơn mưa phố.
Hofstraat, Ostend, tranh của Léon Spilliaert |
Nhận xét
Đăng nhận xét