HÀNH HƯƠNG

                 _ Nhớ Siddhartha

Ngày trở về trái đất

anh không chắc mình còn giữ được hình hài xưa cũ,

bụi vũ trụ đã bào mòn gần hết;

anh không còn chân để đi cùng trọng lực,

không còn tay vì lâu lắm không cầm nắm thứ gì,

không còn những phân tử tương thích với hành tinh này,

và ngay cả trái tim cũng đã quên những bài học vỡ lòng.

 

Chỉ còn một linh bào duy nhất gói ghém chút kỷ vật cuối cùng

anh đã giữ gìn để vũ trụ không thể cướp đi nốt,

đó là ấn tượng về quê nhà chúng ta

dù hoang tàn nhưng chưa bao giờ hết hy vọng,

dù ngây ngô nhưng luôn luôn sẵn sàng tiến hoá,

chính vì vậy anh phải trở về.


Em nghe thấy tiếng anh chưa?

anh không thể nói to hơn lời thì thầm của dế,

vì sợ làm vỡ giấc mơ của em

cửa ngõ duy nhất cho anh thể nhập cuộc hành hương này.


Nếu đã thấy,

sớm mai đây hãy gieo anh vào nắng

và tưới thêm giọt nước mắt của em 

để đất đai sau tỉ năm đen đắng

bỗng hoá sinh thành mật ngọt ngon mềm.


    

Affectionate and gentle captivity
tác phẩm của Sergey Kvasov

Nhận xét

Bài đăng phổ biến