DAO KHÚC
muốn làm gì cho đêm bớt tẻ
vịn vào một cơn mây
ngỏ chăng gieo neo gió
xin một chút nhựa cây
bôi lên môi lên má
ôi ôi kìa rừng biển
đừng đừng đừng chuốc say chim cá
lạc loài
hoa rủ buồn hương phấn
ta đi dưới những phố đêm
ướt sẫm
giày kia cũng chốc chốc mỏi mềm
này này cho hỏi nhé
có ai ở đấy không
có ai không
cô quả quân cờ chẳng còn kẻ kiềm chân
mưa gói trọn màng mi khô từng giọt
thấm mặn lòng
hồn về khuya
mảnh cánh ong giã bạn
ngón tay đan chữ thập nhớ đinh đóng thịt đời
quỳ mọp bên dăm linh vật bỏ đi
khấn câu kinh trắng đục
này có ai ở đấy không
đàn không dây bỗng thành xiềng vai siết
ta đi lời ca sần thương thảm
chẳng về rồi mâm ấm nhân gian
đùi kê nhau là giấc mơ xa tít tắp
mù mịt đêm khơi hương khói quặn lòng
kinh khuya thôi lần giở
tràng hạt đậu quạ đen
thao láo mắt đêm ô cửa sổ
nhìn gì kẻ vờ vịt then mi mà chói chang đèn đuốc
viết dài thêm đi thi pháp lê thê tràn qua ngày tháng ruỗng
móng tay cắm vào tim
ta – nửa người nửa tượng
còn khóc à còn khóc chi
đóa quỳnh hương hàng xóm
âm thanh mốc meo
thổi bình minh bay biến
còn khóc à còn khóc ư
chổi miết đường khuya rêu rao đời thành thị
lặng ngắt quà bánh trao nhau
thôi
anh cầm lên đường
hẵng còn dày đấy sương giá tháng vắng chim
anh đi nhé để lại đây đôi mắt tôi trông cho
những mái nhà nâu xếp nếp đến vô ngần
sáng hôm xưa
nắp hộp úp hơi cười
lồng bàn giam tiếng thở
cơm nước thường nhật thôi
hôm nay thêm loa kèn trắng
cứ thờ thôi biết bất giác ai về
nằm nghiêng nhìn lá trút
nhãn cầu côi cút mỏi mong mưa.
Tradition and culture fade, tranh của Ci.Ro.Manrique |
Nhận xét
Đăng nhận xét