XIN MỘT LẦN ĐỐI DIỆN QUÊ HƯƠNG
Ta lo cỗ ngựa chàng bị thương
bởi vó kia nhân từ quá đỗi,
vẽ chi những âu yếm trên mặt mũi quê hương,
sao chẳng giản đơn gọi đây là mặt đất
mà lại là mặt mũi quê hương?
Ngựa chàng uống nước bên giậu hoa xanh,
lén nhìn dải yếm ai phất phơ trong tưởng tượng,
hai linh vật tưởng tượng nhìn nhau
qua giậu bờ biếc xanh tưởng tượng.
Ta tưởng tượng những vết thương mà mặt mũi quê hương giấu bưng sau lớp bụi,
ngay cả những mặt người mà người ta còn vùi lấp huống chi là mặt quê,
và mặt quê hương chẳng còn những vó tang thương của ngựa hoa chàng vỗ,
chàng gõ bút mép bàn còn ta lắng nghe lời ê a sau ngõ chữ.
Một nỗi niềm khắc sâu vừa đủ
để ta chẳng muốn quay về,
tham dự vào lữ đoàn viễn chinh ra khơi không trở lại,
ngựa chàng trấn biên thùy văn tự,
hí vang thúc giục xuống dòng,
nhịp thơ chẳng thể loãng mờ nơi bóng trăng đáy cốc
hay nhung lụa sương khói cao nguyên.
Ta nhắm mắt nghe nắng nheo mi mỏng,
cơn lửa nung thiêu tán lá kia cũng rũ mình thoái thác,
chỉ còn giấc ngủ thiên niên,
chàng gõ ta nghe dấu son tuấn mã
ta hứa sẽ ngủ sâu và mơ một thiên giậu biếc.
Ta lo cỗ ngựa chàng bị thương
và lòng ta cũng hoại tử,
ôi những vó bi thương trên thịt da lỗ rỗ,
nếu đất kia còn mặt,
xin một lần đối diện quê hương.
Caballos de Fuego, tranh của Rafael Sanchez |
Nhận xét
Đăng nhận xét