MÙA MÂY MỎI


1.

cồn cát Tây Nam im lặng những cánh chim 

những cánh rừng im lặng


vọng lời mưa gió trên miệng cối đá bửa đôi

rồi từ phía ấy con thuyền thành dòng nước 


khói bốc lên từ buổi chiều rơi rắc


tuổi của vì sao


muốn nghỉ một ngày dài

rồi mọc cây trên cồn bãi


thế giới hoa trôi hoang mang

những cánh tay và lòng giếng


2.

Trăng Nguyên Tiêu phập phồng trên hơi thở và phố đêm cũng đã thiếp ngủ rồi. Tình yêu của tôi mở lối vào khu rừng nơi chiếc áo cuối cùng bỏ lại. Cái con đường rừng đó xuyên qua ngực tôi. Bám vào đám địa y, tôi là con gián bò lên vách dốc. 


3.

tôi đã điên như một chùm sao vỡ

rụng vào em loét lở cửa mình


4.

Con đường nhỏ men quanh những rậm rạp, tôi đi vào chốn mịt mù. Tắt những lựa chọn khác để trả lại cái tối tăm, phăng phắc mà rục rịch những tiếng im trong cõi vẳng. Bên rìa những tiếng lời là gì? Tôi lắng tai nghe ngóng. Những kẻ bị bịt mồm, chẳng vang tiếng, thì có đang có? Ai bịt mồm bọn nó? Bọn nó có còn đang có? Và nếu chẳng có bọn nó, thì có sao chăng? 


5.

em thắp đôi tay nguyện cầu bên cửa sổ

lần đầu tiên em xưng em trong chữ


lần đầu tiên em muốn chạm vào anh

người chẳng làm thơ mà chỉ đưa em ra bờ Volga 


và níu em mãi nơi những ngọn bạch dương chưa bao giờ được yên nghỉ 


em thắp một dòng tưởng niệm trên bình yên giấy nguyên trinh


6.

sách

mùi của màu úa chẳng được phơi nhiễm


ngõ hẻm nhà 


gặp nhau nói cười

whisky 


làm gì chứ

vết bỏng dưới gan bàn chân gần gụi 


ngủ vùi đến sáng 

số 1 Tràng Tiền


7.

Như mũi tên lao tới, tôi để lại tôi phía sau. Gió. Cánh đồng. Không gian bên trong và tâm hướng bên ngoài. Nắng. Dòng sông. Vật chất cấu thành và linh hồn định nghĩa. Mục rã, mũi tên rơi về mặt đất.


8.

đừng chết vì vẻ đẹp của một cái nhíu mày

của nền đá ong và gót giày em mang hương nồng hải mã

đừng chết ở phút 40 trước 7 giờ cuộc hẹn


đừng chết vì thành phố này cho ta một nơi mà ta trốn kỹ như con cừu trong hộp


ngày mai họ tháo ta ra

ta nói được gì 

đây là số mấy khi họ giơ lên sáu bàn tay

nhành dã quỳ uy hiếp trái tim nghĩa hiệp

rụng rơi đốt ngón tay vào lòng suối lạnh


9.

Hắn kiệt sức, hắn gục ngã, hắn bỏ trốn. Hai tay hắn không chạm vào nhau nữa. Hắn vung những tia lửa từ dải cánh thẫm đen, hắn lăng những hạt tuyết từ bờ bên trắng trẻo. Hóa hiện thần thông để lại thêm một ngàn năm nữa nhận ra, tự lúc nào, mình đã nằm trong những bánh răng và thế gian không chào đón. Hắn ở đó để tìm một thứ gì bỏ sót? Không. Hắn ở đó để ngáng trở thế gian, làm kẹt những bánh răng và chỉ thêm những ngàn năm mất mát. 


10.

anh làm tình với em bằng những cú va đập ngôn ngữ

em chẳng hay đó là chiếc búa hay dải lụa mềm


em là em bé trần truồng dưới ánh nhìn của vũ trụ


kể em nghe về thế giới 

nếu anh muốn nhìn thấy cơn cực khoái của em

anh cười hoang nhiên bên kia cơn lũ


bên kia: nơi anh giết em


em nói sai rồi

ôi! một bài thơ được viết ra ư?


11.

Và lại thêm một ngày nữa mặt trời lặn trên tấm thảm nguyện cầu, và trăng nhô cao quá bờ vai người chờ đợi. Đêm nay, anh bỗng nhận ra mình biết hát. 


12.

hơi thở trần gian trắng như một đêm thức trắng


ngủ sớm như nhai cả vốc muối

ngủ muộn như nhấm từng hạt


dù sao thì đêm cũng mặn


13.

Thi thoảng là hồng nhung, hồng tỉ muội. Có lúc là mẫu đơn hay cúc.


Tôi làm việc này với lòng tự nguyện như yêu ai đó. Chỉ khác là trong đó không có đam mê, chỉ có thanh thản. Tôi biết sau lưng tôi có bao nhiêu linh hồn đang nghe. Họ trong suốt như những cái bong bóng nước. Đôi người tôi nhìn thấy mặt nếu họ còn nhớ mặt họ. 


14.

Khật khừng, một gã đàn ông chạc tuổi cha hắn gõ vào cánh cửa từa tựa cái mà hắn vẫn kéo ra khi có người khật khừng gõ vào mỗi khi tưởng đó là nhà. 


Hắn hỏi: Có phải đó là câu hỏi không?


Khật khừng: Đúng là một câu hỏi. 


Cánh cửa: Có mấy kẻ khật khừng?


Nhà: Đừng nhiều lời. Hãy gõ. 


15.

ta để quá khứ của ta ở đâu đó

trên cầu thang gác sách

dưới hiên bóng me


sân gạch 

chiều xô nát ánh trăng


em đừng đứng đó 

trước cửa lòng ta

lặng im áo váy

xin em đừng gõ cửa


em đừng đứng đó

rồi chẳng bỏ đi

chẳng cho mùa thu cơ hội

nơi ta ủ men quá khứ


một bài thơ đang viết lúc này


16.

Mọi thứ cứ nhẹ nhàng rời đi và để tôi lại với chỗ ngồi của mình. Người nghĩ sao nếu tôi nói tôi chỉ yêu mỗi một chỗ ngồi ấy thôi? Mấy con gián ăn đêm trong hũ gạo. Thầy bảo tôi hãy ngủ thật sâu. Thầy bảo tôi hãy ngủ đi mãi mãi. Vâng, tôi ngủ, thưa thầy. Sáng mai tôi không gặp thầy nữa. Thức ăn đêm nay cho lũ gián đã đủ đầy.



Poplars in Winter, tranh của Jill Poyerd


Nhận xét

Bài đăng phổ biến