ĐÊM XUÂN | SPRING NIGHT
Đêm Xuân
Công viên đêm mù khơi,
Rủ rèm che thế giới,
Đèn khuya mỏi mi rơi
Lóng lanh mờ trong khói.
Phố vắng óng ánh vàng,
Hồ sương vàng óng ánh,
Ánh đèn tựa nét gươm,
Tròng trành làn ảo ảnh.
Lẽ nào chẳng đủ sao
Vẻ đẹp này giáng phủ
Xuống tôi đã nghẹn ngào
Tán dương nào cho đủ?
Tôi quỳ dưới trời cao
Với niềm vui khôn xiết,
Lẽ nào chẳng đủ sao
Dung nhan này trác tuyệt?
Sao tôi lại khóc than
Sau cuộc tình tuổi trẻ
Bằng giọng hát chứa chan
Và mắt mi diễm lệ
Đem đến những kỳ quan
Cho thế gian kinh ngạc?
Niềm kiêu hãnh xé toang,
Tôi không gì thoả mãn.
Đêm buồn trói tóc mây
Bằng lụa tơ ánh sáng
Triệu lò cốt hương ngây,
Ủ kiều nhan hoả táng.
Lẽ nào chẳng đủ sao,
Vẻ đẹp này chẳng đủ?
Sao sau cuộc tình trao,
Là đôi hàng lệ rũ?
- Phapxa Chan dịch thơ Sara Teasdale
_______________________________________________
Spring Night
The park is filled with night and fog,
The veils are drawn about the world,
The drowsy lights along the paths
Are dim and pearled.
Gold and gleaming the empty streets,
Gold and gleaming the misty lake,
The mirrored lights like sunken swords,
Glimmer and shake.
Oh, is it not enough to be
Here with this beauty over me?
My throat should ache with praise, and I
Should kneel in joy beneath the sky.
Oh, beauty are you not enough?
Why am I crying after love
With youth, a singing voice and eyes
To take earth's wonder with surprise?
Why have I put off my pride,
Why am I unsatisfied,
I for whom the pensive night
Binds her cloudy hair with light,
I for whom all beauty burns
Like incense in a million urns?
Oh, beauty, are you not enough?
Why am I crying after love?
Đêm đầy sao trên sông Rhone, tranh của Van Gogh
Nhận xét
Đăng nhận xét