BIẾT ĐÂU XỨ ẤY CHẲNG CÓ MÙA


Bây giờ là mùa thu. Tôi có thể kể một câu chuyện chăng?


Vâng, tôi muốn kể một câu chuyện vậy thôi. Tôi muốn kể chuyện ngay khi tôi chẳng có câu chuyện nào để kể. Người sẽ đi cùng tôi những bước lang thang này chứ?


Người biết cảm giác này? Cảm giác muốn kể chuyện vậy thôi. Muốn kể chuyện thì thưa rằng muốn kể chuyện. Vậy thôi. Hình như người ta gọi đấy là lang thang?


Người hẳn đã đoán được lang thang là gì rồi. Lang thang là điều dễ đoán nhất. Vì nó có là gì đâu. 


Lang thang đâu là nơi chốn. Lang thang chẳng phải ngôi người. Lang thang thậm chí còn chẳng biết có phải là hành động không nữa.


Tôi chỉ biết rằng khi tôi buồn nơi chốn, mệt ngôi người, và chẳng biết làm gì cả, tôi lang thang.


Lang thang. Ở trong âm vang dường như là gió. Một cái mang. Khoang. Thoang. Loang. Hai cái vần ang xếp đôi với hai chữ lờ thờ. Hay là lơ thơ nhỉ?


Lơ-ang-lang. Thơ-ang-thang.


Thế chúng ta hãy cứ lang thang tìm cách đánh vần lang-thang.


Langbiang ở đâu?


Xứ lạnh thì phải. Ở đó người ta dễ thành mây lắm. Mùa thu ở Langbiang thì thế nào? Biết đâu xứ ấy chẳng có mùa? Hoặc giả các mùa cũng lang thang? Mùa lang thang thì thế nào?


Là khi nỗi buồn chẳng là nỗi buồn, nhưng chuyện xưa ai đó gọi nỗi buồn. Chuyện xưa truyền tụng ở đâu? Chắc chừng như vài cánh mây điểm trang cho buổi sáng. Nhưng người đã lỡ tin rồi, thì trọn kiếp vấn vương nếp mây trong mắt thẳm. 


Lang thang. Langbiang tôi chưa từng đến?


Người vì ai trút xiêm y? Tôi vì ai gọi tên núi? Tôi nào biết Langbiang ở cạnh người. Và chóp mây tôi chẳng từng ơn. Thế mà mùa thu đưa chân tôi lạc vào vần ang. Vào xứ chẳng hay mùa. Chỉ kéo dài một âm ang hào phóng.


Tôi có gặp dã quỳ. Chắc đâu đó cận kề nỗi lang thang. Dã quỳ xứ lạnh. Dã quỳ chưa tới mùa. Dã quỳ trong mùa nhớ. Dạ, tôi có một mùa nhớ cất riêng. Những nếp nhà cất riêng. Con đường cất riêng. Sương cất riêng. Má ửng cất riêng. Vô vi cô tịch cất riêng. Thế gian huyễn ảo cất riêng. Tôi có tôi cất riêng. Tôi có người cất riêng.


Rồi lại chuyện sớm mai. Sớm mai người ta hay phơi phóng. Tôi chẳng có gì để phơi mà cũng mong ra sân tìm nắng. Tôi cần làm gì đó chứ nhỉ! Tôi cần đem gì đó hong phơi. Có thể chăng, tôi đem tôi hong phơi? Tôi đem tôi bằng cách nào đây? Có gì vắt vẻo trên tôi? Tôi khum tôi, hứng tôi ở chỗ nào? Bằng cách nào, tôi đem tôi phơi nắng?


Nhưng tôi vẫn muốn ra sân. Muốn ra sân là điều gì hằng tồn như nắng. Như nắng trên sân. Như muốn kể chuyện mà chẳng có chuyện để kể. Muốn hong phơi mà chẳng biết hong phơi cái gì. Tôi đem tôi cùng bài thơ muôn đời viết dở lên Langbiang hong phơi.


Soft May, tranh của Igor Nekraha






Nhận xét

Bài đăng phổ biến